▲代表台灣參加新加坡舉辦的環球皇后選美。(圖/武玉莉提供)

記者黃俊育 / 採訪報導

武玉莉(以下簡稱武),1982年出生在越南,以身為越南人為榮,也以現在的台灣人身份感到驕傲。從小生長在純樸的越南城市,自小家庭中共有父母和兄弟姊妹等九人,過著和樂美滿的生活。父母的教導方式著重權威和嚴格管教,但也能適度的採取民主的開放方式,因此,雙親都很尊重子女的發展和生涯選擇。

▲參加企業「慈善皇后」選美得獎。(圖/武玉莉提供)

記者黃俊育:當初是什麼緣故來台灣生活呢?這期間有遇過讓你難忘的事情嗎?

武:從小父親是一位很有商業頭腦的人,經營過許多生意,所以家裡的經濟狀況是很好的。但,有一次父親經營一家類似台灣的民歌西餐廳,不同的是,餐廳是戶外的,所以可以容納的人數可以高達上百人,當時一天收入可以到台幣3~4千台幣,(30年前越南人一個月收入約台幣600元左右),父親也因此投入更多的錢擴大生意,在經營了一段時間後,卻出現了模仿的生意人,經營跟家裡一樣的生意,因為比不過家裡的生意而去檢舉,因為家裡經營唱歌餐廳是沒有合法申請的執照的,就這樣家裡頓時欠了一大筆債務。

然而,當時高中剛畢業,聽過媽媽說表姐嫁去台灣,每個月還會寄錢回越南老家,所以興起嫁去台灣的念頭,希望能夠幫助家人還債,而在台灣表姐的介紹下,認識了前夫,前夫在看到武的照片後,一見鍾情,立馬買機票飛到越南提親。第一次遇到前夫時,武不是很滿意,心想,一個有結過婚的人,又比自己年齡大24歲,根本不是自己喜歡的對象,但,前夫很有誠意,自己又想要去台灣看看,就這樣,一段婚姻就成立了。

來到台灣後,發現婚姻不是想像的那麼美好,從小就是被家人備受呵護的千金,來到台灣要打掃家裡、煮飯、照顧年邁的外婆,還要照顧不接受自己的前夫前一段婚姻的小孩,身心俱疲的我,天天以淚洗面。前夫又不上進,長期不上班賺錢,又不讓我去外面學習中文賺錢,長期在夫家身心壓榨下,心中萌生離婚的念頭。

但真正讓我決心改變的有二件事件,第一件是,有一天看到一則新聞,在台灣的韓國人,嫁來台灣不久,小孩剛出身不久,老公就意外身亡,語言不通,又沒有一技之長,求助無門下,請求政府單位協助,看到這則新聞想到自己的處境,很怕自己未來跟這位韓國人一樣。第二件是看到跟自己一樣嫁來台灣的越南姊妹,也跟自己同歲,在台灣從事美甲事業,3年後成為美甲店的老闆。在這二件事件的喧染下,決定活出自己的人生而創業,女人要靠自己站起來,不依賴任何人,俗話說「靠山山倒,靠人人跑」只能靠自己闖一片天。

▲拍廣告時的畫面。(圖/武玉莉提供)

記者黃俊育:決定改變後,你做過什麼事情呢?

武:在越南的學校讀書時,功課幾乎都是名列前茅,且曾在中學得過詩文比賽第二名,後來到台灣的補校,從小學一路念到高中畢業都是班上第一名,甚至一路讀到大學,在這段學習的經驗,也讓我發展出許多的可能,也因為我的學習經驗讓我有機會到移民署協助翻譯工作。

在移民署工作的過程中,開啟了我更廣闊的人生經驗,甚至幫助過許多同樣遇到生活困苦的越南姊妹,也讓我認識更多的人脈。這段時間我有了更多的身份,有演員、越南語老師、平面模特兒、美甲師、選美皇后、新住民黨黨中央委員。


▲飾演大愛劇場,唐冬菊師姐的故事「阿尼」。(圖/武玉莉提供)

▲越南語導師的裝扮。(圖/武玉莉提供)


▲參加大愛電視劇,「越過海洋來愛你」拍攝。(圖/武玉莉提供)

記者黃俊育:在那麼多的身份中,有什麼經驗是讓妳最難忘了呢?

武:其實每個身份都讓我很難忘,也很開心,每天都能遇到新鮮的事情,但最讓我難忘的是有一次在台灣的一位越南妹妹,因為得到癌症,但沒有錢可以醫治,我就透過人脈的資源,找到許多願意捐錢的善心人士,讓越南妹妹有錢醫治,並且健康的回到越南,她後來還寄了一張健康後的照片,讓我覺得我做的事情是很有意義的。

▲幫助越南姊妹恢復健康(生病前、康復後比對照)。(圖/武玉莉提供)

記者黃俊育:經過那麼多有趣的生活後,您對未來有什麼期望嗎?

武:因為當初是看到同鄉的姐妹,經營美甲事業非常成功,我才有想要改變的動力,所以我現在也在學習成為一位專業的美甲師,未來也朝著自己開店,並且幫助更多的同鄉,能夠在台灣能夠靠自力更生。

記者黃俊育:最後還有什麼想要跟同鄉或是跟大眾分享事情嗎?

武:台灣是一個多元文化與多元族群的社會,我很高興從新「移」民,變成新「住」民,因為,這代表台灣越來越重視新住民的人權和福利,的確,擁有五十幾萬人的「新住民」,似乎不應該被「另眼看待」,而應該給予更多的尊重、關懷和平等的各項人權、工作權、學習權等等。我也期望在台灣的新住民都能夠活出自己,讓自己有更多的可能。

▲參加新住民黨的活動。(圖/武玉莉提供)

Tôi tên Võ Ngọc Lợi,sinh năm 1982 tại Việt Nam, tự hào là người Việt Nam và cũng tự hào là người Đài Loan. Lớn lên ở một thành phố của Việt Nam. Sống một cuộc sống hạnh phúc và vui vẻ trong một gia đình chín thành viên gồm bố mẹ, anh chị em.  Phương pháp giảng dạy của cha mẹ chú trọng gia giáo và tôn trọng con cái

Phóng viên Huang Junyu: Tại sao bạn lại đến sống ở Đài Loan ngay từ đầu?  Có điều gì khó quên xảy ra với bạn trong giai đoạn này không?

Ngô:

Cha mẹ tôi là người rất có đầu óc kinh doanh ,ông đã điều hành nhiều công việc kinh doanh nên hoàn cảnh kinh tế gia đình rất khá.  Tuy nhiên, có lần bố tôi kinh doanh một nhà hàng dân ca miền Tây tương tự như Đài Loan, điểm khác biệt là nhà hàng ngoài trời nên số lượng người có thể chứa được có thể lên đến hàng trăm người, thu nhập hàng tháng của một người khoảng 600 Đài tệ. ) nên bố tôi đầu tư thêm tiền để mở rộng kinh doanh. gia đình tôi không có giấy phép kinh doanh quán hát hợp pháp nên gia đình tôi bỗng nhiên nợ nần chồng chất.

Tuy nhiên, lúc đó tôi vừa tốt nghiệp cấp 3, nghe mẹ nói chị họ lấy chồng Đài Loan, hàng tháng sẽ gửi tiền về quê ở Việt Nam nên tôi nảy sinh ý định lấy chồng Đài Loan. Với hy vọng có thể giúp gia đình trả nợ, dưới sự giới thiệu của người chị họ Đài Loan, tôi đã gặp.  Lần đầu gặp  chồng cũ, Tôi không hài lòng lắm, tôi tự nghĩ, một người đã có gia đình hơn mình 24 tuổi hoàn toàn không phải là người mình thích, tuy nhiên, chồng cũ lại rất chân thành và anh ấy muốn đi đến Việt nam để xem, như vậy, một cuộc hôn nhân được cử hành .

Sau khi sang Đài Loan, tôi thấy cuộc sống hôn nhân không như mình nghĩ, người chồng không như lý tưởng của tôi mong đợi ,từ nhỏ tôi là con gái được gia đình chăm sóc tỉ mĩ  Bố mẹ rất mức thương yêu chiều chuộng , khi sang Đài Loan tôi phải dọn dẹp nhà cửa, nấu nướng. , chăm sóc cả gia đình bên chồng , với tuổi 18 ăn chưa no lo chưa ấm tôi phải làm việc nhà như con ở tôi thất vọng lắm mỗi khi rữa bồn cầu và nấu cả bàn ăn như ăn cổ , tôi phải chăm sóc con của chồng cũ không chịu chấp nhận  người mẹ kế chỉ hơn 6 tuổi tôi kiệt quệ về thể xác lẫn tinh thần, ngày nào tôi cũng rửa mặt bằng nước mắt.  Chồng cũ của tôi không có động lực, cầu tiến lâu ngày không đi làm kiếm tiền, không cho tôi ra ngoài học tiếng Trung và tìm việc để kiếm tiền, chịu áp lực về vật chất và tâm lý của gia đình chồng trong một thời gian dài. tôi nảy sinh ra ý tưởng ly hôn nhưng đau đớn thay con tôi còn rất nhỏ .Tôi thật đau lòng tiến đến không được lui cũng chẳng rất đau khổ và kiệt quệ.

Nhưng có hai sự việc khiến tôi thực sự quyết tâm thay đổi:

thứ nhất là một ngày nọ, tôi xem được tin một người Hàn Quốc ở Đài Loan lấy chồng Đài Loan không lâu, sinh con chưa được bao lâu thì chồng chết bất đắc kỳ tử. Cô ấy không biết cầu cứu với ai cũng đã tự vận .Khi xem tin này, tôi nghĩ đến hoàn cảnh của mình nếu tôi không đi làm đi học nghề để sinh nhai sau này tôi sẽ giống như người Hàn Quốc này.

Thứ hai là tôi tìm thấy một bạn cùng quê tôi cũng lấy chồng Đài Loan qua đây lại cách tôi không xa cùng tuổi với tôi,kinh doanh nail ở Đài Loan, sau 3 năm thì trở thành chủ tiệm nail.  Dưới ảnh hưởng của hai biến cố này, cô quyết định sống cuộc đời của mình và tự mình khởi nghiệp, phụ nữ phải tự mình đứng lên, không dựa dẫm vào ai, như câu nói “dựa non non đỗ dựa người người  chạy “